#16 /Chợ 0 đồng Măng Đen/

Sáng hôm qua như thường lệ, chợ 0 đồng Măng Đen lại mở cửa. Nhà mộc cũng đến tham gia và để khách của mình cùng cảm nhận nhịp sống và con người ở vùng đất này. Chúng tôi cũng mang đến chợ một ít thạch rau câu để mời mọi người thưởng thức.

Ngoài quần áo, sách vở, thú nhồi bông… với giá 0 đồng, còn có các quầy nước phục vụ miễn phí từ các anh, các chị ở Măng Đen cùng đóng góp.
Nếu bạn có đồ cần cho đi: xin đóng gói, gửi đến nhà xe Phượng Thu (bến xe Miền Đông cũ) – giá cước vận chuyển tùy theo khối lượng kiện hàng.
Thông tin người nhận:
Phiên chợ không đồng
0963220266
Địa chỉ Sum Villa Măng Đen
Trần Quang Khải, Măng Đen, Kon Tum
#mlf

#15 [BIÊN-THƯ-CHO-HY]

Măng Đen, ngày 29 tháng 07 năm 2023
Hy! Khi đang viết lá thư này cho cậu, mình đang nghe ca khúc “Vờ Như” của Lê Cát Trọng Lý. Trong lời bài hát có một đoạn như thế này:
Vờ như ta không rơi xuống vực sâu
Vờ như ta chơi mãi chẳng già đi
Đi xuyên khe núi cho đến mòn
Bơi mãi cho đến cạn con suối cuối cùng kia
Vờ như người theo ta đến mù khơi
Liệu mình còn nhìn nhau thấy hồn nhiên
Đi xuyên con gió cho đến lặng
Cây cối cho hoá bụi năm tháng hoá nhạt nhoà
Tối qua, trong đêm mở lòng tại phòng sách, có một bạn khách chia sẻ rằng mấy nay có một câu hỏi cứ lẩn quẩn trong đầu bạn ấy: “Nếu chỉ còn 1 năm để sống, thì mình sẽ làm gì?”. Mấy nay, bạn cứ đi hỏi những người xung quanh và nhận được nhiều câu trả lời khác nhau. Nhưng có lẽ bên trong vẫn chưa nguôi.
Mình cũng gửi Hy những bức ảnh này.

Một buổi trà chiều, vũ pha. Mình đặc biệt thích cách vũ nhấc nghiêng bình trà một góc vừa đủ, để từng dòng nước đều đặn chảy xuống hòa vào ly đá. Mọi người ngồi xuống trong lặng lẽ, chìm vào trong thế giới của những dòng nước chảy xuống từ chiếc bình đó kia, không còn để ý những làn gió hiu hiu, không còn để ý đến con sâu đang bò chầm chậm trên một nhành mai anh đào cạnh đó, không còn để ý những bộn bề trong lòng vừa nảy lên trong tức khắc… Ly nước đá mùa hè thu liễm mọi thứ bên ngoài, mời mọi người chú tâm vào một điều gì đó đang tỏa sáng lấp lánh.
Lòng mình đã lặng lại một nhịp trong buổi chiều hôm ấy. Mình đã tự hỏi mình có còn ở đây trong cuộc sống nữa không? Đâu là mình và đâu là cuộc sống? Mình thấy những người ngồi quanh đây là một mảng miếng đây đó của con người mình, mình thấy ngọn gió như đang chơi đùa cùng mình, cây cối rung rinh cành lá như đang trò chuyện… nếu mình có ra đi thì cũng chỉ là trở về đó thôi.
Trong đêm mở lòng, anh tâm có nói về chuyện có trái -có phải, có được-có mất,… mọi thứ nhờ đó mà được tuần tự vận hành. Chúng ta sinh ra để được buồn, vui, yêu thương, hờn ghét, hạnh phúc hay đau khổ… tất cả cũng chỉ là những thứ để khiến ta thấy rõ mình, chúng chưa bao giờ là chúng ta. Chúng ta đi xuyên khe núi mãi cho đến mòn, bơi mãi cho đến cạn con suối cuối cùng… kết thúc một hành trình để được trở lại. Để mọi thứ được tuần tự theo cách của nó.
… Được đến đó là đủ rồi!
Từng thời khắc trôi qua, trong từng hơi thở, trong từng ngụm nước, trong từng cái ôm hằn siết, trong từng giọt nước mắt vỡ vụn… phải chăng đã ẩn chứa sự tuyệt diệu rồi, chỉ là ta luôn lờ đi những gì mình đang có, vì đôi mắt thì luôn nhìn về phía trước mà không nhìn được vào trong mình. Chúng ta tìm kiếm, mong đợi,… và chưa bao giờ thấy đủ, ngay cả khi đứng ở sát bến bờ kia – khi hòn đá đã mòn và con suối cũng cạn. Phải chăng chúng ta đã được quá nhiều hơn là mất. Vậy, ta còn cần gì nữa…
Ta sẽ ở trong giọt sương sớm, ở trong cơn mưa rào, trong con nắng oi,… đáp lại sự bao dung của đất trời.
#mlf

#14 TÂM TÌNH TRƯỚC GIÓ

-Những con suối chảy về đâu?-
Những ngày hè ở Măng Đen, việc thích nhất có lẽ là đi suối, nắng đủ ấm để ngồi trên tảng đá, đưa chân ngoe nguẩy dưới dòng nước mát lạnh, hoặc cao hứng thì nhảy ùm xuống tắm.


Ở Măng Đen có rất nhiều suối, cứ tìm đường lẩn khuất là có thể tìm thấy một bãi suối nào đó và tất nhiên là đường đi thì không hề dễ dàng chút nào. Có lẽ bởi thế mà các dòng suối thường trốn khách du lịch, chỉ lặng lẽ ở đó với những tảng đá to nhỏ, thi thoảng điểm những khóm hoa trang rừng nở đỏ, chỉ ở đó nối đuôi nhau từng dòng, từng dòng chảy không hề ngơi nghỉ bất kể ngày hay đêm.
Lắm lúc, ngồi vắt vẻo trên một hòn đá giữa suối, dưới màu xanh rợp mắt của rừng, tôi thường tự hỏi mình những câu hỏi vu vơ đại loại, duyên cớ nào để cái cây này mọc ở đây? Rồi tự tưởng tượng, trong một thời khắc nào đó, hạt giống bung cành, nói lời từ biệt với mẹ cây mà thả mình xuống. Hạt giống cũng không biết ở phía trước là thế nào, chỉ là tới lúc cần thì làm thôi. Hạt giống cũng không nghĩ nhiều và chẳng thể nghĩ nhiều đến thế. Không biết qua bao duyên cớ, cái hạt nhỏ xíu xiu nằm im thinh thích dưới chân mẹ rồi được một cơn gió vô tình thổi tốc lên không khí, lăn lông lốc xuống một triền đồi. Rồi chuyện gì cần tới cũng sẽ tới, hạt giống vô tình vướng vào bộ lông ướt sũng của một chú sóc đang mải mê tách những hạt dẻ gai trong một cơn mưa dai dẳng. Rồi từ đó, em theo sóc chu du khắp khu rừng này. Dẻ ở Măng Đen không to như ở vùng núi phía Bắc nhưng ngon và bùi không kém. Thậm chí trong sách thực vật có đề cập đến một loại cây dẻ đặc trưng của vùng này, mang tên Măng Đen. Trong những chuyến đi rừng, thỉnh thoảng tôi cũng ngồi lại dưới những gốc dẻ gai để nhặt nhạnh những hạt dẻ còn sót lại, nhưng tiếc là lũ sóc luôn nhanh tay hơn, cũng đúng thôi, chúng cần nó hơn tôi. Tôi chỉ là một kẻ bộ hành, thỉnh thoảng lui tới chỗ này, còn lũ sóc, đây là nhà.


Bên suối, rồi tôi cũng tự hỏi những giọt nước này cứ thi nhau chảy, lấy một tảng đá chặng lại thì nó rẽ sang đường khác. Rồi đến một lúc nó tràn qua cả tảng đá, không gì ngăn lại được. Từ trên đỉnh Ngọc Lễ đó kia, điều gì khiến nó cứ đi mãi đi mãi, liệu rằng nó có mệt không? Dòng chảy của cuộc đời có bao giờ dừng lại để hỏi rằng chúng ta có mệt không? Nếu là một giọt nước nhỏ, sao ta lại gắng đi ngược dòng? Một động lực to lớn, lớn hơn tất thảy để đẩy những giọt nước này từ cao về nơi thấp, từ chỗ nhiều san về nơi ít,… lúc là giọt sương mai, khi thì đầy bùn đất; lúc lơ lửng theo mây, khi trầm mình đáy nước… nếu ta chỉ vì muốn, thì ắt là khổ nhiều hơn vui rồi. Vì có giọt nước nào biết rằng mình sẽ đi về đâu? Chỉ biết một điều ở đâu trũng thì chảy tới, ở đâu khô cằn thì tưới tắm, có lúc ở ao nhỏ, có lúc ở sông sâu… nhưng rồi cũng chảy về biển cả.

Sự luân chuyển làm nên cuộc sống, có gì mãi ở một trạng thái, kể cả hạnh phúc lúc này thì bên trong đó cũng đã nảy nở hạt mầm của sự khổ đau, kể cả đây là niềm vui thì cũng không thể nào vui mãi được, chiếc miệng nào không mỏi nếu cứ cười hoài, đôi mắt nào sẽ ngủ nếu trái tim cứ tràn ngập niềm hân hoan. Sự tạm thời nhắc nhở ta, chỉ là giây phút này thôi.
#mlf

#13 GIEO MẦM VÀO ĐẤT

Căn bếp này…
5 giờ sáng, khi cả nông trại nhỏ chìm trong màn sương tĩnh mịch, sương bắt đầu đọng hạt rồi rơi lộp bộp trên mái tôn. Sương phủ mờ cả vườn rau, rồi ai đó lục đục bật đèn thức dậy, mở cửa sổ mà vô tình cơn gió mang sương vào, lạnh…! Lạnh đến phải quay vào phòng mang đôi vớ vào, lạnh đến phải chạy ngay vào bếp đun ấm nước, rồi chậm rãi hít hà từng ngụm nước ấm.
Căn bếp này… với muôn hình vạn trạng những chiếc cốc sứ, những cái bát gỗ, cơ man là những chiếc đĩa gốm, những ly thủy tinh nhiều màu sắc… vũ bảo mất 7-8 năm trời thu nhặt từng chút để giờ chúng về cùng một nhà, ở đây, để những đôi bàn tay được chạm vào, để những đôi mắt được ngắm nghía lạ lẫm và đầy thích thú.


Căn bếp này, chính là “ngôi đền” mà chúng tôi gìn giữ. Hồi đó, chuyện vào bếp, chuyện làm đổ vỡ một cái gì đó là điều vô cùng tối kỵ trong căn bếp của mlf. “Mỗi một món đồ, đều chứa đựng cảm xúc, khi cầm một cốc nước, khi ngắm nhìn chén cơm trên đôi tay mình, lòng ta miên man…”, “chỉ có những tâm trí đầy xáo trộn mới có thể làm vụn vỡ một cái gì”. Nhưng có lẽ, đi đến một chừng mức nào đó, vũ – người ra sức bảo vệ trật tự trong căn bếp này, người cũng đã trải qua đủ những cung bậc của riêng mình, giờ đây đã thả lỏng lòng mình, cho phép mọi người bước vào “ngôi đền” này một cách thong dong hơn.

Ở mộc, nhiều khi quẩn quanh ngoài vườn rau, vườn thảo mộc hay vườn ươm, khi trầm mình ở phòng sách, phòng trà hay thơ thẩn ngoài chòi thơ, chòi mơ… lắm lúc không biết tìm nhau ở đâu trong ngôi nhà này thì căn bếp chính là nơi thường xuyên sáng đèn, thường xuyên bắt gặp có người ở đó nhiều nhất. Căn bếp này, là nơi để mỗi một người bước vào và dạo nên “vũ khúc” của riêng mình. vũ thì lão luyện, dù món tủ đã làm bao nhiêu lần thì luôn tìm thấy được một vị mới, dù món mới làm lần đầu, thì cũng luôn có lớp lang tầng vị. Anh tâm thì vào bếp với độ uyển chuyển, nhịp nhàng. vũ bảo nấu ngon ở mùi vị thì chưa đủ, nấu ăn càng dựa vào kỹ thuật thì lại càng cứng nhắc, luôn cảm thấy thiếu nọ thiếu kia… Nấu ăn, cốt ở tâm mình, bởi thế, bài học đầu tiên khi vào bếp là “luyện tâm”, để tâm thôi bồn chồn, để tâm thôi mong cầu, rồi tự nhiên cái tâm mình nó bắt đầu kết nối cùng cọng rau, cái củ, rồi cứ thế mà biến tấu thành một vũ điệu rất riêng của mỗi người.
Trong bếp, trên vách tủ gỗ, nhìn trực diện từ bếp ra, nếu ai để ý sẽ có một tờ giấy, nội dung được viết như thế này:
BIẾT MÌNH NẤU ĂN
– Món ăn cần được tưới tắm bởi sự vui vẻ, thoải mái, nếu thấy tiêu cực xin đừng vào bếp
– Đeo tạp dề là cách nhắc bản thân mình đang trong bếp và dành trọn tâm trí và sự nghiêm túc cho việc nấu ăn
– Nấu ăn bằng tất cả tâm ý, sử dụng hết nguyên liệu với tấm lòng trân trọng và trái tim không phân biệt
– Từ cử chỉ trong nấu ăn đều lột tả hết trạng thái của bạn, đây là dịp để thấy mình
– Mong chờ lời khen ngon, cảm ơn chỉ là sự phụ thuộc. Quan trọng là bạn đã đặt tâm vào khi nấu ăn.
Trong bếp, bên cạnh nấu ăn, pha chế những món nước, làm bánh,… chúng tôi còn để ý cách những vị khách của mình cắt rau củ, rửa một cái chén, hay bước tới lui trong bếp như thế nào… Rồi khi đến một lúc, ai đó khởi sự và những câu chuyện bắt đầu cũng được kể, nhưng ai cũng khẽ khàng, dịu dàng, để những điều tích cực được thấm vào trong thức ăn.
#mlf

#12 [GIEO MẦM VÀO ĐẤT]

-Chuyện kể về Quán trà nước TAYATA HIKE tại Măng Đen-
Rời Sài Gòn mới đó mà cũng đã hơn 2 tháng, nhiều khi cũng tự hỏi những vị khách của mình trong những lúc bâng quơ, họ sẽ tìm đến đâu để ngồi yên, để thủ thỉ… dẫu biết có trăm ngàn hàng quán ở Sài Gòn.
Mới đây, trong chuyến retreat Miền Dâu Dại, những vị khách quen ngày ấy đã lên tận đây – Măng Đen – để tìm lại gặp lại những người cũ. “Khi mộc báo tin sẽ đi khỏi Sài Gòn trong 6 tháng nữa, em buồn thật sự, vì mỗi tuần em đều ghé qua tiệm, đây là nơi để em ngồi lại với chính mình trong một giai đoạn khó khăn của cuộc đời” – bạn tâm sự. “Rồi em lại nghĩ, mộc lên Măng Đen sẽ tốt hơn cho mộc, nếu mình có duyên thì sẽ gặp lại, thế nên ngay khi mộc mở retreat em đã không chần chừ gì mà đăng ký”.

Thật vậy, ngày trước khách đến tiệm chỉ đủ cơ hội để chào nhau một tiếng, làm gì có đủ duyên để ngồi xuống và kể nhau nghe những chuyện này chuyện kia. Rồi bạn thao thao bất tuyệt kể về mộc ở Sài Gòn, mà người như mình, tức là người đã chăm sóc và hiểu rõ mộc đến từng ngóc ngách phút chốc cũng ngỡ ngàng… rằng sự liên kết giữa họ và mộc đã diễn ra âm thầm, tự nhiên và kỳ lạ đến thế sao!
Cách đây 3 hôm, chúng tôi đã rủ những vị khách của mình thử một trải nghiệm chưa từng có, là đi bán trà nước tại Măng Đen, để hiểu cảm xúc của việc mang lại niềm vui khi chăm sóc người khác như thế nào.
Chúng tôi mở một quán trà nước di động tên là Tayata Hike, quầy nước được trải ra trên chiếc xe Tayata của chúng tôi. Cái tên “Tayata” này trong tiếng Phạn mang nghĩa là vượt lên trên tất cả, nó cũng mạnh mẽ y như chính chiếc xe Toyota này.
Sáng đó, ai cũng tất bật chuẩn bị bàn ghế, ly tách, pha trà,… đủ thứ để sẵn sàng mở lại tiệm nước.


Hôm trước, chúng tôi cũng đã gửi tín hiệu cho cư dân Măng Đen bằng một post nội dung thế này:
“Chúng tôi là mộc little farm, chúng tôi từng có 1 quán cafe ở Saigon, nay đã chuyển lên Măng Đen cùng dịch vụ retreat trip ở khu 37 hộ.
Chúng tôi có một quỹ nhỏ mang tên Bữa ăn mộc mạc, nấu bữa chay miễn phí cho người Măng Đen. Quỹ này được trích từ các hoạt động retreat của mộc little farm và các hoạt động bán hàng gây quỹ khác.
Và sáng ngày mai, mộc sẽ mở tiệm trà nước lưu động mang tên “Tayata Hike” để gây quỹ.
Tiệm trà nước Tayata Hike hoạt động từ 8h-10h sáng Chủ Nhật ngày 16/07 tại khu vực hồ Đăkke.
Phục vụ các món nước: cafe, kombucha, trà trái cây.
Các món nước này bạn trả bao nhiêu cũng được.
Rất mong mọi người ghé ủng hộ ạ.”
Thế là sáng ấy, trong một cơn mưa sáng lạnh, bên bờ hồ với mặt nước rất xanh, rất nhiều những người bạn ở Măng Đen, có quen có lạ đã ghé qua ủng hộ tiệm trà.


Trong tiếng cười nói, tự nhiên nơi đây trở thành nơi để gặp gỡ, mặt hồ lặng, sương mờ tỏ trên ngọn cây, có tiếng chim hót, có tiếng người xì xầm thăm hỏi, có người ngồi đọc sách im im,… tự nhiên thấy sự diệu kỳ của cuộc sống nơi đại ngàn nó nằm ở đây, trong giây phút này.
Sau buổi bán nước, chúng tôi đã thu được 950.000đ, các bạn chờ chúng tôi nấu một bữa chay “mộc mạc” đãi mọi người ở Măng Đen nha.
Hẹn lần kế tiếp ở một địa điểm bất ngờ khác tại Măng Đen!
#mlf

#11 TÂM TÌNH TRƯỚC GIÓ

… Kể về phòng chiếu phim “Là mộng” tại mlf
Đúng 19:00 sau khi dùng bữa xong, quản gia nhà mộc báo hiệu phòng chiếu phim “Là mộng” đã mở cửa. Cô trêu rằng quý khách khi đặt chân tới nhà mộc thì đã có sẵn một tấm vé xem phim bên trong mình, bước vào cửa là được vào, không cần quét mã, soát vé nữa.


Phòng chiếu “Là mộng” là gian phòng khách nhỏ, xung quanh đều ốp gỗ ấm cúng, trên trần là mấy cái đèn vải cho chính vũ tự tay làm. Bình thường đây là nơi để tiếp khách, những ai tới thăm nhà mộc thì nơi ngồi xuống đầu tiên chính là gian phòng này, nhưng khi cần thiết thì biến thành phòng chiếu phim.
Đêm ở Măng Đen, khi sương tỏ mờ đến những ngọn đèn ở ngoài hiên cũng trở nên leo lắt, thì đó là lúc để thu vén mọi thứ vào bên trong. Phòng chiếu phim đã kín khách, người chọn cho mình chiếc gối lười, người ngồi trên đệm. Quản gia cũng chu đáo chuẩn bị thêm những tấm chăn mỏng khi càng về đêm, trời càng trở lạnh (dù là mùa hè!).
Vì sao là “Là mộng”? Nơi đây được ví là cánh cửa để bước vào một thế giới hoàn toàn khác ở nhà mộc. Suốt hơn 7-8 năm qua, chúng tôi có một danh sách phim cứ xem đi xem lại 5 lần, 10 lần, 20 lần… một bộ phim. Những chuyến tàu với đầy các cung bậc mang chúng tôi ra khỏi thế giới thực, cho chúng tôi cơ hội để là một ai đó, cập vào những bến bờ cảm xúc… để những vụn vỡ được soi, để những chai sạm được làm mềm,… để thấy ai trong chúng ta cũng là những “nghệ sĩ” đang đóng những vai khác nhau của cuộc đời.
“Là mộng”, để nhắc rằng xem xong rồi, đắm chìm xong rồi thì tỉnh lại thôi!
Có lần một người bạn kể với tôi rằng, bạn ấy không có thói quen phim, vì cảm thấy không thật. Bạn không thích bị dẫn dắt cảm xúc bởi ý đồ, bởi ma trận những cài cắm của đạo diễn. Tôi cũng không có ý định sẽ thuyết phục bạn nên xem một bộ phim. Khi sẵn sàng, cánh cửa sẽ mở Ai trong ta cũng được quyền mơ một chút trước thế giới trần trụi. Việc đắm chìm trong một cảm xúc kỳ lạ nào đó của bộ phim không khiến ta “nghiện” hay “mộng tưởng”, chỉ đơn giản là cách để ta bước vào một phần khác của một con người khác thông qua những ý niệm mà từng bộ phim mang lại. Đó cũng là cách để tôi rắc thêm chút gia vị cho cuộc sống của mình, khi bỗng nhiên thấy sẽ đơn điệu, sự lặp lại, sự đóng khung bắt đầu bọc lấy mình. Khi mình bắt đầu có một cái “trớn/bánh đà/quán tính” khiến mình thiếu dần đi sự sinh động rất đỗi con người.
Ở “Là mộng” chúng tôi có một bộ phim sáng giá mà để ý qua nhiều chuyến retreat mọi người đều muốn xem.
“Đại ngư & Hải đường (Big Fish & Begonia) phát hành năm 2016.
Đây là một bộ phim hoạt hình giả tưởng sử thi kể về câu chuyện của Xuân, Tưu và chú cá mang tên Côn. Cái thú vị ở bộ phim chính là cách để neo đậu những cảm xúc của người xem qua từng khung hình, từng chi tiết đậm ý niệm. Thường thì xem xong bộ phim này, mọi người sẽ ngồi lặng tại phòng chiếu một lúc lâu. Phần vì luyến tiếc, phần vì bồi hồi chưa thoát ra khỏi những cảm xúc từ trong ấy.
Xin phép xong “spoil” quá nhiều, để chúng ta có cơ hội tìm thấy những điều mình cần tìm qua bộ phim này. Và nếu có duyên xem nó ở phòng chiếu phim “Là mộng”, ắt sẽ là một điều gì đó khiến chúng ta có thể chìm đắm sâu sắc hơn.
Châu Thâm và ca khúc chủ đề của bộ phim ở link này:

 

#mlf

#10 [BIÊN-THƯ CHO HY]

Măng Đen, ngày 10 tháng 07 năm 2023
Chào Hy!
Hy vọng là mọi việc vẫn xảy ra theo cách của nó, dù buồn hay vui, dù bận rộn hay thảnh thơi, tớ biết rằng cậu đâu đó vẫn ở lưng chừng của những cuộc rượt đuổi, chạy theo những điều mình đang kiếm tìm. Làm gì cũng được, miễn là cậu biết mình đang làm gì.


mộc tại Măng Đen mới đó đã hơn 1 tháng, tính rằng sẽ khai trương – tức đón đoàn khách đầu tiên vào đầu tháng 7, thế mà không biết bằng cách nào, từng đoàn khách cứ xin được tới trước, tới trước…. mà bẵng đi nguyên 1 tháng cả nhà mộc như đi trên một chuyến tàu, từng người bước lên rồi bước xuống.
Và cũng không bằng biết cách nào, mọi thứ đã diễn ra như trong những suy ngẫm của anh tâm cách đây rất lâu về mộc tại Măng Đen, về những gì đã được viết ra trong quyển sách “sống ở mlf”… tự nhiên và điều hòa như hơi thở, hít vào và thở ra, cái nhịp đều đặn đó làm cho tụi tớ – những người đang sống ở mlf, nhiều khi tự hỏi… “liệu những điều này là thật chăng…”


Tụi tớ đã có những vị khách thật dễ thương, họ đến và nương theo nhịp sinh hoạt của nhà mộc, ánh mắt họ lấp lánh trong những bữa tiệc đầy sắc màu, những lần mọi người im lặng thật lâu bên dòng suối, những lúc quanh quẩn trong nhà chơi với june hay midnight, những đêm xem phim trong rạp chiếu phim mang tên “Là mộng”, những cuộc đi dạo, những lần đi hái mâm xôi dại hay tìm nấm mối khi những cơn mưa đầu mùa ở Măng Đen gửi tới…
Và cũng không biết bằng cách nào trong những bữa “anh tâm mời trà”, các vị khách đã ngồi xuống mà tháo dỡ hết những thành trì của mình, để thật sự tâm tình, kể về những điều được giấu sâu. Có những điều riêng tư chỉ có anh tâm và những vị khách biết với nhau, nhưng sau những bữa mời trà, cũng không biết thế nào mà ai cũng trông giãn ra… một nút thắt nào đó đã được cởi ra.
Có quá nhiều điều không biết ở mlf, khi anh chủ đặt bút xuống viết về mlf Măng Đen trong hơn 1 năm về trước, về những điều “uncertainty”, về những thứ mơ hồ mà chúng tôi theo đuổi, nhưng mỗi lần như vậy chúng tôi lại nhớ tới “đóa hóa nở ở trong rừng, không tên, không ai ở đó, việc đơn giản nở thì cần nở…”, nghĩ tới điều đó tụi tớ lại ấm lòng.

Sau vài ngày nghỉ, tụi tớ tranh thủ, người ra vườn nhổ cỏ chăm hoa, người thăm thùng vi sinh đang ủ, người đóng cái nhà gỗ nuôi nấm, người lau dọn phòng ốc… cứ ngỡ như rằng sợ những vị khách của mình bất cứ lúc nào cũng sẽ hiển diện ở ngôi nhà này.
Tụi tớ đợi những cơ duyên với những con người tiếp tục ghé qua mlf, cùng trải nghiệm sự diệu kỳ của cuộc sống, cùng du hành qua những viễn-vông-rất-thật, để thấy rằng hạnh phúc không khó tới như vậy.
#mlf

#9 TÂM TÌNH TRƯỚC GIÓ

Một buổi sáng đi rừng…
Việc ở cạnh những con người nhẹ nhàng mang lại cảm giác thật đặc biệt, chuyến retreat Mùa óng ánh này vì thế cũng mang lại những cảm giác thật lạ thường.
Từ đầu chúng tôi xác định thiết kế chương trình không bó buộc vào một hành trình cố định, chỉ có một khung thời gian cho những chuỗi hoạt động trong ngày, còn lại cứ để mọi thứ xảy ra một cách tự nhiên. Ấy vậy mà, mấy chuyến retreat vừa rồi, không có lần nào giống lần nào, mỗi con người ghé ngang qua chúng tôi như một lời nhắc nhở: chúng ta thật đặc biệt, mỗi người đều là những cung bậc mà chúng tôi có duyên để chạm vào.
Sáng ấy, cả đoàn lái xe vào rừng. Nơi đây không có sóng điện thoại, chỉ có tiếng suối, tiếng chim… thế mà mọi người cứ nấn ná từ sáng tới gần chiều thì mới chịu về.


Theo lịch trình, chúng tôi mang theo cơm nắm làm từ sáng, gói theo cả “cửa tiệm cafe trong rừng” bao gồm món “bạc sỉu thần thánh” của nhà mộc, ai uống rồi cũng xin thêm ly nữa và còn món “trà cà chua” mang thương hiệu của quản gia. Bên bờ suối, vũ bắt đầu dạy mọi người cách dùng màu nước để thể hiện “khu vườn của mình”. Lâu rồi không chạm vào bút, vào màu… ai cũng muốn thử sức để đối thoại với cảm xúc của chính mình, tức là vẽ nên trạng thái của chính mình lúc bấy giờ.
Mà cũng có lẽ chính bởi sự hồn nhiên của núi rừng Măng Đen, mà tự nhiên ai đó mở lời, rồi câu chuyện về cuộc sống của mỗi người cứ cuộn theo dòng chảy mà tuôn ra.
Khi ở bên cạnh những người dịu dàng, chúng ta không còn cảm thấy họ nữa. Họ như một đoá hoa nép mình trong bụi cỏ, chỉ dịu dàng tỏa hương mà ta chỉ có thể tìm thấy khi chịu khó vạch tìm.

Câu hỏi đặt cho ra cho anh tâm nhà mộc là: “Liệu rằng cho một tình yêu không điều kiện như mọi người vẫn thường nhắc tới, rằng mình có thể dành cho ai đó tất cả mà không cần đòi hỏi thiệt hơn”. Anh tâm kể một câu chuyện dài về mình, nhưng vì tính chất riêng tư chúng tôi không tiện để ghi chép lại nhưng có một đại ý có thể hiểu thông qua hình ảnh này: tình yêu tự bản thân nó sinh ra đã tự nhiên thuần khiết, chỉ có chúng ta mới đơm hoa, cài lá biến nó thành vật sở hữu của mình, rồi thì chúng ta cho phép mình áp đặt những tiêu chuẩn, những mong cầu của mình cho tình yêu. Đó là khi tình yêu biến thành màu đỏ, màu tím, màu xanh… ai nhuộm màu thì đôi tay lấm bẩn. Có phải chăng mọi thứ chúng ta đòi hỏi ở tình yêu, thì chỉ làm vấy bẩn chúng ta.
Viết đến đoạn này có vẻ khá giáo lý, nhưng cũng không biết bằng cách nào nữa trong bầu không khí đó, mọi thứ đã được nói ra một cách tự nhiên như vốn là nó, mà e rằng sự hạn hẹn của ngôn từ khó lòng kể lại những điều này. Thế nên, người viết chỉ muốn góp nhặt đôi chút, như một hòn đá ném vào mặt nước, đá nặng thì chìm, đá dẹp lia xa. Ai có sự cảm ứng, ắt hiểu sâu hiểu dầy.
Chúng tôi lại mong đợi gặp thêm những con người kỳ lạ, ghé thăm mlf trong chuyến retreat tiếp theo!
#mlf

#8 GIEO MẦM VÀO ĐẤT

Hôm qua Măng Đen đón đoàn retreat tiếp theo của nhà mộc bằng một trận mưa thật to. Thế nhưng tới chiều thì ngưng hạt.

Chúng tôi bắt đầu bằng một buổi workshop trang trí bàn tiệc bằng rau củ cho đêm tiệc chủ đề “mùa bội thu”, sử dụng các loại rau củ để làm toa tàu, chân cắm nến, bình hoa… rồi trong bữa tiệc lại có thể ăn được luôn những món đồ vừa trang trí. Những món nào chưa nấu chín thì dùng làm nguyên liệu cho bữa sáng hôm sau.
Buổi workshop này nhằm giúp ta kết nối với nguyên liệu và thực phẩm, từ cảm xúc, từ đôi bàn tay có thể thổi hồn cho các loại rau củ. Dù sáng tạo, chơi đùa cùng rau củ những vẫn giữ thái độ trân trọng đối với thực phẩm, bằng việc khẽ khàng sử dụng nguyên liệu một cách hợp lý.

Trong quầy rau củ ở bếp nhà mộc có cái bản đề tựa như thế này: “Nhất vật toàn thể” nghĩa là: phàm là sinh mệnh, tất thảy đều cân bằng lẫn nhau, bởi thế, ăn toàn bộ rau củ không bỏ sót chút nào sẽ là tốt nhất cơ thể.


Đối với chuyện ăn chay, chúng tôi cũng nhận thấy rằng dù là cách nào đi nữa chúng ta cũng cần hấp thụ những sinh mệnh khác để sinh tồn (kể cả rau củ cũng là sinh mệnh).
Việc lựa chọn ăn chay cũng chỉ bởi tấm lòng khoan dung bên trong trái tim và tâm hồn.
Nếu ăn chay mà trong lòng đầy tạp niệm cũng không có ích gì.
Món ăn chay không phải là món ăn không sử dụng thịt mà là món ăn được tạo ra bởi một trái tim đầy từ bi và ngập tràn tấm lòng khoan dung.
Thế nên dù món ăn là gì đi nữa, trong bữa ăn chúng tôi luôn dành sự kính cẩn và thái độ trân quý cho bữa ăn.
Cái chấp tay trước mỗi bữa ăn, là cách để nhắc nhở chúng tôi bày tỏ lòng biết ơn đối với thực phẩm, đối với người nấu.
Không phải là ăn cái gì mà là ăn như thế nào…


– trích từ quyển sách “sống ở mlf” – quyển sách này được gửi tặng các bạn tham gia chuyến retreat cùng nhà mộc thực hành và đào sâu vào ý nghĩa của việc ăn, ngủ, nghỉ thường ngày…
#mlf

#7 [TÂM TÌNH TRƯỚC GIÓ]

– Chuyện kể về chuyến retreat dành cho gia đình với 3 em nhỏ
“Chị vẫn bị kẹt giữa việc sống cho mình hay sống cho con? Chị thì muốn được về miền quê, sống những ngày yên ả. Những năm sống bon chen ở thành phố, khiến sức khỏe lẫn cảm xúc của chị bị hao mòn. Mỗi ngày như một guồng quay đều đặn cứ thế, cứ thế… Nhưng nghĩ lại còn con, chị sợ phải đánh đổi tương lai của chúng, cứ lấn cấn mãi chuyện học hành, chuyện chăm sóc y tế… rồi dù nung nấu ý tưởng này suốt bao năm trời, nhưng mục tiêu đó cứ trôi đi mãi…”
Một khi chúng ta đứng giữa dòng, khi thì nhìn bờ tây khi thì nhìn bờ đông, thì khó lòng đến hồi yên ổn. Đứng trước những quyết định, không có quyết định nào vẹn toàn được tất cả, không có cán cân nào đủ kỳ diệu để “thiên vị” cho chúng ta phần hơn mãi. Mọi lời khuyên cũng là vô nghĩa, nếu cứ cân đo, đong đếm thiệt hơn. Bước ra khỏi mặt nước, không khuấy động, chỉ có mặt nước đủ tĩnh, lớp bùn được lắng xuống thì mới soi tỏ được vấn đề của mình. Đâu là thứ cốt lõi, là sự ưu tiên cho hiện tại. Rồi khi cái sự muốn đó đi đến tột cùng, thì con đường sẽ tự mở ra. Còn nếu chưa thật sự muốn, thì đó cũng chỉ là trò chơi “được-mất”, được tâm trí lôi ra để ta mè-nheo mỗi khi chúng ta chán chường thực tại.

Chúng tôi đã có 1 tuần lễ retreat (thay vì tiêu chuẩn 05 ngày) với gia đình 5 người bao gồm 3 em nhỏ. Trẻ con thì retreat như thế nào? Qua những ngày ở mlf, chúng tôi mong trẻ có cơ hội kết nối sâu hơn với bố mẹ thông qua một bầu không khí kỳ diệu, bố mẹ thì có thêm thời gian để chậm lại và yêu thương bản thân mình, con thì được tập tành bước ra khỏi vòng an toàn, được là một đứa trẻ thật sự “sống động”. Trong từng ấy ngày, chúng tôi đã tổ chức nhiều hoạt động: đêm tiệc chủ đề Sống ở thế giới Neverland, ngủ lều, đốt lửa trại, picnic trong rừng, lội suối, thu hoạch rau xà lách, dạy vẽ, dạy may thêu, làm vòng hoa tặng bố mẹ, đêm chiếu phim hoạt hình, hướng dẫn làm kem xoài,… thú vị là toàn bộ hành trình các bé đều ăn chay ngon lành cùng cả nhà.


Trước khi nhận đoàn, chúng tôi cũng thoáng lo vì đây là lần đầu tiên sống 7 ngày cùng 3 em nhỏ, vì ở mlf, vốn đã quen tiếng “yên”. Thế rồi, khi thấy tụi nhỏ được chạy giỡn tung tăng trong vườn, chúng có một thế giới của riêng nó, tự nhiên thấy mình không cần làm gì nhiều cả. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là âm thầm để mắt tới chúng, thỉnh thoảng đẩy một cú huých nhẹ để trẻ được động viên, để thấu hiểu, được chạm tới,… rồi trẻ sẽ tự vận hành thế giới theo cách của riêng chúng.
Tôi vẫn còn nhớ mãi đôi tay của cậu bé 3 tuổi, nắm lấy tay mình đi thoăn thoắt trong rừng, chỉ vì trên dọc đường đi tôi kể cho cậu bé nghe về hành trình của một cậu nhỏ mang tên “Can Đảm”, bạn nhỏ ấy băng qua suối bằng cách nào, leo đồi dốc như thế nào thì không bị trượt ngã,… thế là cậu bé đã học theo “Cam Đảm”, đi rất hồ hởi trong 45 phút hơn mà không hề than vãn…
Thế giới trẻ thơ thật tuyệt diệu,…
Mong cho mỗi đứa trẻ đều có thể sống hạnh phúc theo cách của chúng, việc chúng ta có thể làm là chuẩn bị những hạt giống thật tốt, phần còn lại: để chúng tự bám rễ, tìm nước, tìm đất… rồi các con sẽ là những cái cây vững chải, to lớn ở trong rừng.
Photo: vì lý do đảm bảo sự riêng tư, chúng tôi xin phép đăng ảnh không thấy rõ mặt của trẻ.
#mlf