Căn bếp này…
5 giờ sáng, khi cả nông trại nhỏ chìm trong màn sương tĩnh mịch, sương bắt đầu đọng hạt rồi rơi lộp bộp trên mái tôn. Sương phủ mờ cả vườn rau, rồi ai đó lục đục bật đèn thức dậy, mở cửa sổ mà vô tình cơn gió mang sương vào, lạnh…! Lạnh đến phải quay vào phòng mang đôi vớ vào, lạnh đến phải chạy ngay vào bếp đun ấm nước, rồi chậm rãi hít hà từng ngụm nước ấm.
Căn bếp này… với muôn hình vạn trạng những chiếc cốc sứ, những cái bát gỗ, cơ man là những chiếc đĩa gốm, những ly thủy tinh nhiều màu sắc… vũ bảo mất 7-8 năm trời thu nhặt từng chút để giờ chúng về cùng một nhà, ở đây, để những đôi bàn tay được chạm vào, để những đôi mắt được ngắm nghía lạ lẫm và đầy thích thú.



Căn bếp này, chính là “ngôi đền” mà chúng tôi gìn giữ. Hồi đó, chuyện vào bếp, chuyện làm đổ vỡ một cái gì đó là điều vô cùng tối kỵ trong căn bếp của mlf. “Mỗi một món đồ, đều chứa đựng cảm xúc, khi cầm một cốc nước, khi ngắm nhìn chén cơm trên đôi tay mình, lòng ta miên man…”, “chỉ có những tâm trí đầy xáo trộn mới có thể làm vụn vỡ một cái gì”. Nhưng có lẽ, đi đến một chừng mức nào đó, vũ – người ra sức bảo vệ trật tự trong căn bếp này, người cũng đã trải qua đủ những cung bậc của riêng mình, giờ đây đã thả lỏng lòng mình, cho phép mọi người bước vào “ngôi đền” này một cách thong dong hơn.





Ở mộc, nhiều khi quẩn quanh ngoài vườn rau, vườn thảo mộc hay vườn ươm, khi trầm mình ở phòng sách, phòng trà hay thơ thẩn ngoài chòi thơ, chòi mơ… lắm lúc không biết tìm nhau ở đâu trong ngôi nhà này thì căn bếp chính là nơi thường xuyên sáng đèn, thường xuyên bắt gặp có người ở đó nhiều nhất. Căn bếp này, là nơi để mỗi một người bước vào và dạo nên “vũ khúc” của riêng mình. vũ thì lão luyện, dù món tủ đã làm bao nhiêu lần thì luôn tìm thấy được một vị mới, dù món mới làm lần đầu, thì cũng luôn có lớp lang tầng vị. Anh tâm thì vào bếp với độ uyển chuyển, nhịp nhàng. vũ bảo nấu ngon ở mùi vị thì chưa đủ, nấu ăn càng dựa vào kỹ thuật thì lại càng cứng nhắc, luôn cảm thấy thiếu nọ thiếu kia… Nấu ăn, cốt ở tâm mình, bởi thế, bài học đầu tiên khi vào bếp là “luyện tâm”, để tâm thôi bồn chồn, để tâm thôi mong cầu, rồi tự nhiên cái tâm mình nó bắt đầu kết nối cùng cọng rau, cái củ, rồi cứ thế mà biến tấu thành một vũ điệu rất riêng của mỗi người.
Trong bếp, trên vách tủ gỗ, nhìn trực diện từ bếp ra, nếu ai để ý sẽ có một tờ giấy, nội dung được viết như thế này:
BIẾT MÌNH NẤU ĂN
– Món ăn cần được tưới tắm bởi sự vui vẻ, thoải mái, nếu thấy tiêu cực xin đừng vào bếp
– Đeo tạp dề là cách nhắc bản thân mình đang trong bếp và dành trọn tâm trí và sự nghiêm túc cho việc nấu ăn
– Nấu ăn bằng tất cả tâm ý, sử dụng hết nguyên liệu với tấm lòng trân trọng và trái tim không phân biệt
– Từ cử chỉ trong nấu ăn đều lột tả hết trạng thái của bạn, đây là dịp để thấy mình
– Mong chờ lời khen ngon, cảm ơn chỉ là sự phụ thuộc. Quan trọng là bạn đã đặt tâm vào khi nấu ăn.
Trong bếp, bên cạnh nấu ăn, pha chế những món nước, làm bánh,… chúng tôi còn để ý cách những vị khách của mình cắt rau củ, rửa một cái chén, hay bước tới lui trong bếp như thế nào… Rồi khi đến một lúc, ai đó khởi sự và những câu chuyện bắt đầu cũng được kể, nhưng ai cũng khẽ khàng, dịu dàng, để những điều tích cực được thấm vào trong thức ăn.
#mlf