-Những con suối chảy về đâu?-
Những ngày hè ở Măng Đen, việc thích nhất có lẽ là đi suối, nắng đủ ấm để ngồi trên tảng đá, đưa chân ngoe nguẩy dưới dòng nước mát lạnh, hoặc cao hứng thì nhảy ùm xuống tắm.

Ở Măng Đen có rất nhiều suối, cứ tìm đường lẩn khuất là có thể tìm thấy một bãi suối nào đó và tất nhiên là đường đi thì không hề dễ dàng chút nào. Có lẽ bởi thế mà các dòng suối thường trốn khách du lịch, chỉ lặng lẽ ở đó với những tảng đá to nhỏ, thi thoảng điểm những khóm hoa trang rừng nở đỏ, chỉ ở đó nối đuôi nhau từng dòng, từng dòng chảy không hề ngơi nghỉ bất kể ngày hay đêm.
Lắm lúc, ngồi vắt vẻo trên một hòn đá giữa suối, dưới màu xanh rợp mắt của rừng, tôi thường tự hỏi mình những câu hỏi vu vơ đại loại, duyên cớ nào để cái cây này mọc ở đây? Rồi tự tưởng tượng, trong một thời khắc nào đó, hạt giống bung cành, nói lời từ biệt với mẹ cây mà thả mình xuống. Hạt giống cũng không biết ở phía trước là thế nào, chỉ là tới lúc cần thì làm thôi. Hạt giống cũng không nghĩ nhiều và chẳng thể nghĩ nhiều đến thế. Không biết qua bao duyên cớ, cái hạt nhỏ xíu xiu nằm im thinh thích dưới chân mẹ rồi được một cơn gió vô tình thổi tốc lên không khí, lăn lông lốc xuống một triền đồi. Rồi chuyện gì cần tới cũng sẽ tới, hạt giống vô tình vướng vào bộ lông ướt sũng của một chú sóc đang mải mê tách những hạt dẻ gai trong một cơn mưa dai dẳng. Rồi từ đó, em theo sóc chu du khắp khu rừng này. Dẻ ở Măng Đen không to như ở vùng núi phía Bắc nhưng ngon và bùi không kém. Thậm chí trong sách thực vật có đề cập đến một loại cây dẻ đặc trưng của vùng này, mang tên Măng Đen. Trong những chuyến đi rừng, thỉnh thoảng tôi cũng ngồi lại dưới những gốc dẻ gai để nhặt nhạnh những hạt dẻ còn sót lại, nhưng tiếc là lũ sóc luôn nhanh tay hơn, cũng đúng thôi, chúng cần nó hơn tôi. Tôi chỉ là một kẻ bộ hành, thỉnh thoảng lui tới chỗ này, còn lũ sóc, đây là nhà.



Bên suối, rồi tôi cũng tự hỏi những giọt nước này cứ thi nhau chảy, lấy một tảng đá chặng lại thì nó rẽ sang đường khác. Rồi đến một lúc nó tràn qua cả tảng đá, không gì ngăn lại được. Từ trên đỉnh Ngọc Lễ đó kia, điều gì khiến nó cứ đi mãi đi mãi, liệu rằng nó có mệt không? Dòng chảy của cuộc đời có bao giờ dừng lại để hỏi rằng chúng ta có mệt không? Nếu là một giọt nước nhỏ, sao ta lại gắng đi ngược dòng? Một động lực to lớn, lớn hơn tất thảy để đẩy những giọt nước này từ cao về nơi thấp, từ chỗ nhiều san về nơi ít,… lúc là giọt sương mai, khi thì đầy bùn đất; lúc lơ lửng theo mây, khi trầm mình đáy nước… nếu ta chỉ vì muốn, thì ắt là khổ nhiều hơn vui rồi. Vì có giọt nước nào biết rằng mình sẽ đi về đâu? Chỉ biết một điều ở đâu trũng thì chảy tới, ở đâu khô cằn thì tưới tắm, có lúc ở ao nhỏ, có lúc ở sông sâu… nhưng rồi cũng chảy về biển cả.



Sự luân chuyển làm nên cuộc sống, có gì mãi ở một trạng thái, kể cả hạnh phúc lúc này thì bên trong đó cũng đã nảy nở hạt mầm của sự khổ đau, kể cả đây là niềm vui thì cũng không thể nào vui mãi được, chiếc miệng nào không mỏi nếu cứ cười hoài, đôi mắt nào sẽ ngủ nếu trái tim cứ tràn ngập niềm hân hoan. Sự tạm thời nhắc nhở ta, chỉ là giây phút này thôi.
#mlf

