#3 [Tâm tình trước gió]
Để những lời thì thầm theo gió cuốn đi. Series này thuật lại những câu chuyện của những vị khách ghé trọ ở mlf.
—
Hồi đó, mỗi lần em làm việc tập trung cao độ là coi như quên hết đi mọi thứ. Những gì không-phải-là-công việc thì sẽ được gác lại, tính sau. Những đêm deadline còn nhiều mà buồn ngủ quá, em đi ngủ nhưng trong giấc mơ vẫn hiện lên cảnh mình đang làm việc, đang suy nghĩ về vấn đề đó, nó đeo bám theo mình tận sâu gốc rễ, rồi có khi nửa đêm chợt bừng tỉnh khi nghĩ ra được cái gì đó thì bật dậy mở laptop làm tiếp ngay…
Ngày ấy, công việc là thế giới duy nhất của em. Cho tới khi em nhận ra thế giới này không chỉ nằm trong những công việc mình làm hàng ngày. Thế giới thật rộng lớn để sống, mà mình thì có quá ít thời gian cho việc được sống.

…
Mới 5 giờ sáng, chúng tôi đã lặn lội đi vào rừng, băng qua những cánh đồng, qua con suối, qua cây dẻ gai cổ thụ, qua luôn cây thông to thật to… đi sâu vào rừng.
Nơi này yên ả quá, tiếng suối róc rách, trên bờ có đủ các loại cây dương xỉ, chuối rừng, cây ráy,… đan xòe. Mấy vạt nắng len qua lá cây chiếu màu óng ánh xuống suối. Những hạt cát li ti, những hòn đá cuội cứ lăn tròn trong nước, cứ cuốn đi, cứ cuốn đi.
Trong cái bầu không khí nhẹ tênh đó, ngồi đó rồi tự nhiên trồi dậy cái cảm giác muốn “thoát tục”, được cởi bỏ những bộn bề cất giữ bên trong mình, chỉ muốn ngồi đó quẩn quanh nghe tiếng ve kêu, tiếng xào xạc của lá mỗi khi gió thổi qua, tiếng suối chảy không ngơi nghỉ, ngồi đó để thấy lâu lắm rồi mình mới có được phút giây thế này đây.








Sau này, trong những chuyến retreat, chúng tôi sẽ còn dẫn bạn tham gia nhiều hành trình như thế này, khoảng thời gian bước vào thiên nhiên, nhưng không phải để chinh phục hay khám phá, đơn giản là nương tựa vào nó, để cái bao dung của thiên nhiên lắng nghe những tâm sự của chính mình, để cái đẹp và chiều sâu giúp ta mở lòng, và chạm vào nhau.
#mlf
















