Một buổi sáng đi rừng…
Việc ở cạnh những con người nhẹ nhàng mang lại cảm giác thật đặc biệt, chuyến retreat Mùa óng ánh này vì thế cũng mang lại những cảm giác thật lạ thường.
Từ đầu chúng tôi xác định thiết kế chương trình không bó buộc vào một hành trình cố định, chỉ có một khung thời gian cho những chuỗi hoạt động trong ngày, còn lại cứ để mọi thứ xảy ra một cách tự nhiên. Ấy vậy mà, mấy chuyến retreat vừa rồi, không có lần nào giống lần nào, mỗi con người ghé ngang qua chúng tôi như một lời nhắc nhở: chúng ta thật đặc biệt, mỗi người đều là những cung bậc mà chúng tôi có duyên để chạm vào.
Sáng ấy, cả đoàn lái xe vào rừng. Nơi đây không có sóng điện thoại, chỉ có tiếng suối, tiếng chim… thế mà mọi người cứ nấn ná từ sáng tới gần chiều thì mới chịu về.

Theo lịch trình, chúng tôi mang theo cơm nắm làm từ sáng, gói theo cả “cửa tiệm cafe trong rừng” bao gồm món “bạc sỉu thần thánh” của nhà mộc, ai uống rồi cũng xin thêm ly nữa và còn món “trà cà chua” mang thương hiệu của quản gia. Bên bờ suối, vũ bắt đầu dạy mọi người cách dùng màu nước để thể hiện “khu vườn của mình”. Lâu rồi không chạm vào bút, vào màu… ai cũng muốn thử sức để đối thoại với cảm xúc của chính mình, tức là vẽ nên trạng thái của chính mình lúc bấy giờ.
Mà cũng có lẽ chính bởi sự hồn nhiên của núi rừng Măng Đen, mà tự nhiên ai đó mở lời, rồi câu chuyện về cuộc sống của mỗi người cứ cuộn theo dòng chảy mà tuôn ra.
Khi ở bên cạnh những người dịu dàng, chúng ta không còn cảm thấy họ nữa. Họ như một đoá hoa nép mình trong bụi cỏ, chỉ dịu dàng tỏa hương mà ta chỉ có thể tìm thấy khi chịu khó vạch tìm.









Câu hỏi đặt cho ra cho anh tâm nhà mộc là: “Liệu rằng cho một tình yêu không điều kiện như mọi người vẫn thường nhắc tới, rằng mình có thể dành cho ai đó tất cả mà không cần đòi hỏi thiệt hơn”. Anh tâm kể một câu chuyện dài về mình, nhưng vì tính chất riêng tư chúng tôi không tiện để ghi chép lại nhưng có một đại ý có thể hiểu thông qua hình ảnh này: tình yêu tự bản thân nó sinh ra đã tự nhiên thuần khiết, chỉ có chúng ta mới đơm hoa, cài lá biến nó thành vật sở hữu của mình, rồi thì chúng ta cho phép mình áp đặt những tiêu chuẩn, những mong cầu của mình cho tình yêu. Đó là khi tình yêu biến thành màu đỏ, màu tím, màu xanh… ai nhuộm màu thì đôi tay lấm bẩn. Có phải chăng mọi thứ chúng ta đòi hỏi ở tình yêu, thì chỉ làm vấy bẩn chúng ta.
Viết đến đoạn này có vẻ khá giáo lý, nhưng cũng không biết bằng cách nào nữa trong bầu không khí đó, mọi thứ đã được nói ra một cách tự nhiên như vốn là nó, mà e rằng sự hạn hẹn của ngôn từ khó lòng kể lại những điều này. Thế nên, người viết chỉ muốn góp nhặt đôi chút, như một hòn đá ném vào mặt nước, đá nặng thì chìm, đá dẹp lia xa. Ai có sự cảm ứng, ắt hiểu sâu hiểu dầy.
Chúng tôi lại mong đợi gặp thêm những con người kỳ lạ, ghé thăm mlf trong chuyến retreat tiếp theo!
#mlf

